Đường Đi Không Đến
- 1-….
Bộ đội ở phía sau đi tới.
Họ khiêng, họ vác, họ
gánh.
Lặng lẽ, nặng nề, từng nhóm, từng người, có khi
năm bảy chục thước mới có một tốp, một người.
Cự ly
hành quân chẳng rõ được qui định là bao nhiêu.
.
Đó là vì...
More
Đường Đi Không Đến
- 1-….
Bộ đội ở phía sau đi tới.
Họ khiêng, họ vác, họ
gánh.
Lặng lẽ, nặng nề, từng nhóm, từng người, có khi
năm bảy chục thước mới có một tốp, một người.
Cự ly
hành quân chẳng rõ được qui định là bao nhiêu.
.
Đó là vì
Trường Sơn hiểm trở, nhưng trước nhất là vì đôi chân…
Thấy bộ đội đi, tôi và Lâm nhường bước, nép vào đường.
Quần áo họ mốc cời, có cái vai áo rách toạc xuống nửa
cánh tay, nhiều mái đầu như rú rậm, họ đi ngang đã nghe
thấy một mùi chua khét lạ lùng.
Nòng súng họ nhét giẽ
rách, hoặc để trống hốc, sét rơi ra vàng oách.
Nhiều ngườl
gánh hẳn hoi bằng một thanh tre tươi.
Ba lô một đầu súng
và cạt-túc-se một đầu, như gánh những xâu thịt lợn.
Người đi sau chót vừa đi vừa rên khừ khừ.
Tưởng đơn vị đã đứt đuôi, tôi sửa soạn cho đoàn của tôi
tiếp tục đi nhưng nhìn lại thì thấy đơn vị còn lục tục ở
phía sau.
Đột nhiên Lâm hỏi tôi :
- Này về tới Nam Bộ, anh sẽ ăn món gì trước nhất?
- Chè đậu! – Tôi đáp không cần suy nghĩ
Less